DNĐV – Vụ cháy tại Công ty Cổ phần Bóng đèn Phích nước Rạng Đông bộc lộ những bất cập trong hệ thống pháp luật hiện hành về cảnh báo sự cố môi trường.
Rà soát lại các văn bản luật thì thấy có hai đạo luật có thể được dẫn chiếu để áp dụng cho việc cảnh báo nguy cơ, sự cố môi trường Rạng Đông nhưng không rõ ràng.
Người dân hiếu kỳ coi chữa cháy Rạng Đông, một ngày sau đám cháy bùng phát. Ảnh: Việt Long
Có lổ hổng về thẩm quyền, trách nhiệm cảnh báo
Đầu tiên là Luật Bảo vệ môi trường, với 64 lần sử dụng cụm từ “sự cố môi trường”, 18 lần “nguy cơ” và năm lần “cảnh báo”. Tuy nhiên không hề có quy định cụ thể nào về thẩm quyền, trách nhiệm cũng như quy trình cảnh báo nguy cơ hoặc cảnh báo sự cố môi trường.
Tiếp theo là Luật Hóa chất, có vẻ khá sát với Rạng Đông, vốn sử dụng nhiều hóa chất, bao gồm thủy ngân, trong hoạt động sản xuất ở quy mô công nghiệp của mình. Luật định nghĩa khá rõ “sự cố hóa chất là tình trạng cháy, nổ, rò rỉ, phát tán hóa chất gây hại hoặc có nguy cơ gây hại cho người, tài sản và môi trường”, đồng thời dành hẳn một chương về phòng ngừa, ứng phó sự cố hóa chất. Tuy nhiên, cũng như Luật Bảo vệ môi trường, Luật Hóa chất không quy định cụ thể nào về cảnh báo nguy cơ mất an toàn từ một sự cố hóa chất…
Chi tiết hơn thì thấy Luật Hóa chất được hướng dẫn chi tiết bởi Nghị định số 113/2017/NĐ-CP và Quyết định số 26/2016/QĐ-TTg ban hành Quy chế hoạt động ứng phó sự cố hóa chất độc. Hai văn bản này quy định khá rõ về công tác xây dựng biện pháp hoặc kế hoạch phòng ngừa, ứng phó sự cố, mà trách nhiệm chủ yếu là chủ cơ sở có hoạt động hóa chất. Nhưng đấy là phòng ngừa. Còn khi xảy ra sự cố hóa chất rồi thì vấn đề cảnh báo chỉ được quy định ngắn gọn trong một điều về “công bố tình trạng sự cố hóa chất độc”.
Theo các quy định này, sự cố hóa chất độc được chia thành ba cấp độ: Cấp cơ sở, cấp tỉnh, cấp quốc gia. Chỉ khi sự cố hóa chất đến cấp tỉnh, cấp quốc gia thì mới đặt ra yêu cầu công bố tình trạng sự cố hóa chất, mà cơ quan có thẩm quyền công bố tương ứng là Chủ tịch UBND cấp tỉnh và Ủy ban Quốc gia Tìm kiếm cứu nạn.
Câu hỏi là, sự cố môi trường ở Rạng Đông có phải là sự cố hóa chất độc không, và nếu có thì mức độ của nó đã đến cấp tỉnh chưa? Cho đến nay, 15 ngày sau vụ cháy, chưa quan chức nào trả lời.
Chưa có căn cứ bắt lỗi thì làm sao xử lý trách nhiệm?
Nhưng ngay cả khi Rạng Đông là sự cố hóa chất thực sự, thì đối chiếu vào Quyết định 26 nói trên, việc cảnh báo nguy cơ rủi ro về sức khỏe cho cư dân quanh khu vực cháy cũng chưa hẳn đã là nghĩa vụ bắt buộc. Bởi thủy ngân, thứ kim loại đã hóa hơi trong đám cháy, tỏa ra xung quanh theo khói và gió, có tên hóa học là Hg, lại không nằm trong danh mục 31 hóa chất độc.
Hoảng hốt trước sự bất nhất của chính quyền, dân Hạ Đình ùn ùn đi khám. Ảnh: An Hiền
Phân tích trên cho thấy dường như đang có lỗ hổng thực sự trong pháp luật về cảnh báo sự cố môi trường, mà nếu bịt được thì mới có thể giúp người dân chủ động thực hiện các biện pháp phòng ngừa trước mối nguy hiểm rình rập về sức khỏe, tính mạng và tài sản.
MINH THANH (Theo Plo)